24 thg 8, 2011

♥ Chiều Mưa



Gần một tuần nay chiều nào trời cũng mưa. Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi. Đôi khi mưa ào đến một trận thật to  và kéo dài vài giờ đồng hồ lắm lúc lại lất phất mưa bay. Nhưng cũng nhờ những cơn mưa bất chợt như thế này rơi xuống lòng thành phố làm dịu hẳn đi cái nóng oi bức vào mỗi buổi sáng. Những con phố ồn ào , cuộc sống bề bộn trở nên lắng lại bình yên và dịu dàng. Những con hẻm dường như sạch hơn, từng hàng cây xanh hơn và nhịp sống của con người Sài thành chậm hơn.

Nó có một sở thích thích ngắm mưa. Nó thích mưa vô cùng. Đối với nó những cơn mưa như là một phần cuộc sống của nó. Những cơn mưa luôn làm lòng nó bớt buồn và dường như chỉ có mưa mới cuốn trôi hết mọi nỗi niềm và thanh tẩy con người nó. Đôi lúc nó lại cảm thấy phát ngán vì trời ngày nào cũng mưa. Cảm giác ướt sủng , lạnh lẽo và cảm lạnh mõi khi tan trường trở về nhà. Một mình chạy xe dưới mưa lạnh làm nó ngao ngán. Nhưng dù ái ngại nhưng nó vẫn không giấu được sự thích thú khi nhìn mưa rơi. Những hạt nước mưa  cứ thay nhau rới xuống mặt đường rồi hòa vào nhau thành dòng nước . Dòng nước mưa cứ chảy vào cuốn trồi hết bụi bẩn trên đường nó đi làm cho đường phố sạch sẽ hơn.



 Chiều hôm nay trời cũng mưa. Nó  và vài đứa bạn đứng ở ban công lớp học đợi trời mưa tạnh rồi về nhà nhưng trời cứ mưa suốt . Mấy đứa bạn của nó không còn kiên nhẫn đành chấp nhận ướt mưa để được về sớm. Một người rồi hai người đi còn mỗi một mình nó đứng chờ mưa tạnh. Nó cảm giác được từng làn hơi nước hòa quyện vào trong gió thổi vào người nó tạo nên một cảm giác mát lạnh đến lạ thường. Nó nhìn xa xăm một nỗi nhớ ùa về  , nó cảm thấy chạnh lòng thở dài.. Nhìn sang bên đường hình ảnh dòng người và xe cộ qua lại , những gánh hàng rong vội vã tìm chổ trú mưa làm nó thấy khó chịu trong lòng. Nó tự hỏi: tại sao người ta lại tránh mưa ngay cả khi họ rất mong chờ những cơn mưa sau những ngày trời nắng gắt. Đôi lúc nó lại mỉm cười vì câu hỏi quá ngớ ngẩn của nó. Nó quá ngốc có ai lại muốn ướt mưa để rồi cảm lạnh giống như nó đã từng.

Một giờ đồng hồ đứng trên ban công lớp học là bao nhiêu hình ảnh hiện lên trong đầu nó. Ngay cả bản thân nó cũng không hiểu sao nó lại thích mưa đến vậy?  Mưa cũng làm nó khó chịu nhiều nhưng sao nó vẫn thích. Nó chỉ biết khi đứng nhìn trời mưa là lúc nó cảm thấy nó sống không hời hợt nó biết trân trọng cảm xúc của chính nó hơn.  Nó cảm thấy nó không phải là con người bi quan chỉ là nó có quá nhiều nỗi buồn. Nó không có ai để sang sẻ  nó chỉ có thể để mưa cuốn trôi mọi nỗi buồn trong nó.


 Nó chỉ mong và chỉ cần một cơn mưa nhỏ đó rơi nơi đây. Hình như mưa đang rơi trong lòng nó thì phải.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét