20 thg 12, 2011

Cám ơn em!

Mình cảm giác Sài Gòn hôm nay khá lạnh. Mấy hôm nay đều thế Nhưng so ra nó chẳng thấm tháp vào đâu so với cái lạnh giá của miền Bắc mà em đang chịu. Mình thương em. Thương em mỗi sớm thức dậy phải đón nhận cái lạnh giá của mùa đông Hà Nội. thương em mỗi tối đi học về một mình còn phải đứng chờ xe bus . Thương em mỗi khi nghe câu em nói : Anh ơi em lạnh !. Mình thương em nhiều lắm. Cảm giác của mình lúc ấy khó chịu , muốn bay ngay ra HN gặp em, ôm em để em k còn cảm thấy lạnh nữa.. Nhưng mà không thể , cảm giác hơi bất lực chẳng thể làm được gì:( 

Từ khi quen em mình cảm thấy rất vui , rất hạnh phúc cũng nhiều lúc cảm thấy đau đớn khi hai đứa ở xa nhau như vậy. Nhưng được nói chuyện với em, nghe em nói những chuyện bình thường xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của em. Mình càng yêu em hơn. Em thường nói em là siu nhân nhưng mình biết em vẫn là một cô bé bình thường vẫn ngây thơ lắm. Mình yêu cái nét ngây thơ của em. Yêu cả những lúc em giận dỗi dù biết lúc ấy em cũng ….;)). Nhưng đó chính là tính cách của em. Rất chân thành.

Mặc dù gần đây tâm trạng của cả hai cũng k tốt cho lắm nhưng mình cũng ít khi thể hiện ra. Mình muốn làm chổ dựa tinh thần cho em. Không muốn em phải lo lắng nữa. Nhờ có em mà mình có thêm rất nhiều niềm tin vào tương lai. Mình muốn nói cảm ơn em rất nhiều nhưng chưa bao h mình nói được lời cảm ơn ấy với em:( 

Qua những dòng entry này mình muốn nói cảm ơn em. Cảm ơn Ngọc Phương vì có em mà anh càng vững tin vào cuộc sống mà chiến đấu với căn bệnh của mình. Cảm ơn em vì em cho anh biết anh cần quan tâm đến gia đình yêu thương mẹ nhiều hơn. Cảm ơn em vì em đã yêu anh.:x:”>

15 thg 10, 2011

♥Sức sống của ngọn cỏ


Đêm đã buông trên cánh đồng, không gian trở nên im ắng, chỉ còn tiếng gió thổi vi vu khe khẽ lướt qua, một vài đốm sáng mờ nhạt trên bầu trời cùng với tiếng côn trùng ra rả đâu đó. Vầng trăng đã bị những đám mây che khuất, để lại cả một vùng tối sẫm, mờ mịt, trống rỗng. Ngọn Cỏ cố vùi mình vào sâu hơn trong đất, cố làm cho cơ thể nhỏ lại như để mình mất hút giữa cánh đồng, giữa cái bao la của vũ trụ. Nó nhoài người nằm dài trên đất, ngẩng lên đếm những vì sao trời thưa thớt. Tai nó lắng nghe những âm thanh khe khẽ của hoa lá, của những con thú rừng đang gầm gừ xa xa. Nó nghe được cả tiếng trái tim mình đang thổn thức, chỉ còn những suy nghĩ mông lung không đầu, không cuối.

Cả một ngày phơi mình dưới cái nắng mặt trời gay gắt, nó thấy mình như héo quắt lại, như trái chanh bị vắt kiệt nước. Bạn bè nó ai cũng vậy, tất cả đều mệt mỏi và giờ mọi người đang chìm trong giấc ngủ say với những giấc mơ đẹp về một ngày mai có nắng ấm, có tiếng chim ca rộn ràng, được trở thành một thực thể khác, phải chăng sẽ tốt hơn nếu không còn làm kiếp cỏ cây bèo bọt, ngày ngày bị người ta giẫm đạp lên, nếu không bị chết vì những bước chân vô tình ấy thì cũng sẽ làm thức ăn cho các loài vật khác.

Nhiều lúc Ngọn Cỏ nghĩ thấy buồn. Nó cũng góp phần làm đẹp cho thiên nhiên đấy chứ, nó tô điểm cho những bông hoa rực rỡ khoe sắc, lấp đầy khoảng trống một cánh rừng, một ngọn đồi, một vùng thảo nguyên bao la bát ngát, để cả thế giới này tràn ngập một màu xanh tươi đẹp. Điều đó đáng để tự hào lắm chứ! Tuy rằng nó không được vĩ đại như Gió mang lại chút mát mẻ trong lành cho muôn loài, không được uyển chuyển nhẹ nhàng như ong bướm, bay lượn khắp nơi để dâng vị ngọt cho đời, đâu có hương thơm kỳ diệu của các loài hoa, vị ngọt mát của trái cây đầu mùa. Cỏ chỉ là Cỏ thôi! Nó vẫn sống với đúng bản năng của chính nó, dẫu có đôi lúc nó không hiểu sứ mệnh của mình là gì? Nhưng nó biết, nó vẫn phải sống hết mình cho một kiếp cỏ cây. Cảm ơn ông Trời tạo ra loài Cỏ để nó được làm đẹp cho cuộc đời…



Cỏ vẫn còn nhớ vào những đêm mưa bão tràn về, lốc xoáy vùi dập mọi thứ. Những cành cây to gãy đổ, những khóm hoa dập nát, cánh hoa rụng bay tả tơi theo gió. Cả cánh đồng ngập chìm trong nước, Ngọn Cỏ thấy mình khó thở, chưa bao giờ nó sợ hãi đến vậy. Thực sự nó vẫn còn muốn sống, muốn bám chặt vào đất, mong sao mưa đừng cuốn trôi nó đi. Tất cả đang bị phá hủy trước mặt nó, những gì tươi đẹp nó nhìn thấy mọi ngày giờ không còn nữa. Nó vẫn thường ao ước mình được như những cây cổ thụ xòe rộng bóng mát, vững chãi và hiên ngang biết bao! Nhưng giờ cái cây ấy đang phải vật lộn với bão tố, chỉ chực đổ xuống bất cứ lúc nào. Ngọn Cỏ nhắm mắt lại, sẵn sàng chờ một kết cục tồi tệ sẽ đến với mình. Nó sinh ra trong một hình hài nhỏ bé, vô danh không ai biết đến, và nó bỗng thấy có chút tiếc nuối khi mình biến mất khỏi thế gian này mà không một ai hay, không một ai nhớ đến.

Và… sau cơn mưa trời lại sáng. Ngọn Cỏ mở mắt thấy xung quanh tràn ngập ánh mặt trời. “Mình đang ở đâu đây?”, nó tự hỏi mình như vậy. Thiên đường ư? Không ngờ thiên đường lại đẹp đến vậy. Cũng có nắng, có mây… và Cỏ nhìn quanh… ôi trời… sao mọi thứ lại tan hoang thế này? Cây cối đổ khắp nơi, những cánh hoa dập nát, xác lá rơi đầy, còn những ngọn cỏ khác thì nằm đè lên nhau trông rất thảm thương. Cỏ trấn tĩnh lại. Hóa ra không phải mình ở trên thiên đường mà vẫn đang ở dưới mặt đất. Cỏ thấy vui sướng khi nó vẫn còn sống sau một đêm giông bão lớn như thế. Cánh cỏ mỏng manh vẫn kiên cường đi qua mưa gió, nó vẫn bám chặt vào đất, vẫn được thấy ánh mặt trời của ngày mới…

Giờ đây, giữa bóng đêm mịt mùng, nằm nhớ lại những chuyện đã qua, Cỏ bật khóc. Nó không còn mơ mình sẽ là cây cổ thụ, là gió, là hoa nữa. Nếu có kiếp sau, nó vẫn chỉ xin được là ngọn cỏ nhỏ bé, được tiếp thêm sức sống cho cây lá, vững vàng chống chọi với tất cả. Dù có bị vùi dập dưới hàng ngàn bước chân, hàng vạn cơn mưa, Cỏ vẫn vươn mình nhờ nhựa sống của đất, nhờ bàn tay nâng niu của Gió, nhờ những bản tình ca bất tận của hoa, lá, của muôn loài và trong chính trái tim của Cỏ….

Mọi thứ sinh ra trên thế giới này đều đã mang sẵn một hình hài và được an bài những sứ mệnh khác nhau. Dù bạn có là ai, có là cái gì đi chăng nữa thì hãy biết nâng niu và trân trọng giá của bản thân! Có vậy chúng ta mới tìm thấy được hạnh phúc đích thực cho riêng mình.
(sưu tầm) 

♥ Bình minh và hoàng hôn


Tên: Bình minh và hoàng hôn
Thể loại: Tiểu thuyết
Tác giả: Tân Di Ổ
Dịch giả: Kim Diệu

NXB Lao động
Khổ sách: 13x20,5 cm
Số trang: 344 trang
Giá bìa: 65.000 đồng


Giới thiệu nội dung:
 
Gia đình họ Kỉ và gia đình họ Cố là hai gia đình rất thân thiết với nhau. Từ nhỏ, con trai nhà họ Kỉ là Kỉ Đình đã là bạn “thanh mai trúc mã” với hai cô con gái song sinh nhà họ Cố là Cố Chỉ Di và Cố Chỉ An.

Chỉ Di và Chỉ An hồi nhỏ giống nhau như hai giọt nước, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Chỉ Di dịu dàng, nữ tính, có phần trầm mặc, yếu đuối, trong khi Chỉ An lại nghịch ngợm, hiếu động và có phần ương bướng. Chỉ Di từ nhỏ đã thầm yêu Kỉ Đình. Kỉ Đình thì luôn thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho Chỉ Di thánh thiện, nhưng khi trưởng thành, anh lại phát hiện ra người mình yêu chính là Chỉ An. Đằng sau vẻ ngoài bướng bỉnh, ngang tàng của Chỉ An là một tâm hồn khao khát được yêu thương. Từ nhỏ, Chỉ An đã biết mình không phải là con đẻ của mẹ. Cô chỉ là đứa con rơi của bố với một người em họ của mẹ, nên từ lúc sinh ra cô đã là đứa trẻ không được ai mong đợi. Vậy nên, cô luôn có cảm giác cô đơn. Lúc Kỉ Đình và Chỉ An hiểu rõ tâm tư nhau, tưởng như sắp đến được với nhau thì một vụ tai nạn xảy ra đã làm cuộc đời họ rẽ ngoặt.

Sau một vụ tai nạn, Chỉ An bỏ đi, Kỉ Đình ở bên chăm sóc Chỉ Di nhưng trong tâm hồn vẫn cứ mải miết chờ đợi Chỉ An. Chỉ An như cánh chim bay không mỏi, không biết đến điểm dừng còn Kỉ Đình như hòn đảo cô độc giữa đại dương mong được làm chốn nghỉ chân cho chú chim ấy. Và khi nghe được tin về Chỉ An từ một người bạn, Kỉ Đình đã tức tốc đi tìm cô. Họ gặp lại nhau và cùng nhau tận hưởng những ngày hạnh phúc ngắn ngủi, rồi Chỉ Di đến tìm Kỉ Đình, và Chỉ An lại bỏ đi. Kỉ Đình lại tiếp tục chờ đợi, lại tiếp tục đi tìm Chỉ An…

12 thg 10, 2011

Never give up


Hai hôm nay tâm trạng cứ thấy thế nào ấy. Không buồn cũng không vui, có chút mệt mỏi nhìn gì cũng thấy mong lung nhưng có chút gì đó rất lạ. Không thể định nghĩa được cảm xúc lúc này.

Thật sự lúc này đây mình rất muốn về nước. Cảm thấy nhớ bạn bè nhớ nhà nhiều lắm nhưng mà vẫn k thể về vào lúc này . Mẹ sẽ k đồng ý cho mình về, dù biết kết quả bên này và bên VN đều giống nhau nhưng mẹ vẫn k muốn mình về VN. Mình thì lo một mình mẹ sẽ không thể lo xuể. Mẹ cũng già rồi cứ thấy mẹ mãi lo lắng như thế làm mình cũng cảm thấy ái nái. Chưa lo lắng hay chăm sóc cho mẹ được ngày nào chỉ toàn để mẹ phải lo.:(

Qua Sin cũng được gần tuần rồi nhưng mà vẫn không thể đi đâu được. Mấy hôm nay từ sáng đến tối mình vẫn ở trong phòng , nếu không thì đi đến BV ngoài ra thì không được đi đâu nữa. Mỗi ngày cứ đi một con đường quen thuộc . Đôi lúc lại có cảm giác sợ hãi, chán nản nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời. Mọi chuyện rồi sẽ ổn . Dù không muốn đi con đường ấy nhưng vẫn phải đi.

Ngày mai lại tiếp tục cố gắng .

Ngày mai lại tiếp tục đi con đường ấy. Dù con đường đó rất buồn chán cũng lắm nhiều nổi lo. Nhưng mà mình biết chỉ còn con đường đó mới có thể giúp mình …

Never give up!

Fighting

8 thg 10, 2011

♥[2009] April Bride | 余命1ヶ月の花嫁 | Cô Dâu Tháng Tư - Nana Eikura, Eita, Satomi Tezu


Tên tiếng Nhật: 余命1ヶ月の花嫁
Phiên âm: Yomei Ikkagetsu no Hanayome
Tên tiếng Anh: April Bride
Tạm dịch: Câu chuyện tình bất diệt / Cô dâu tháng tư
Thời lượng: 129 phút
Đạo diễn: Ryuichi Hiroki
Biên kịch: Hiroshi Saito
Nhà sản xuất: Takashi Hirano
Ngày công chiếu: 09/05/2009
Ca khúc chủ đề: 明日がくるなら(Nếu ngày mai lại tới) - JUJU ft. JAY'ED






Lời ngỏ




"Dù cho ngực của em không còn lành lặn đi chăng nữa... Em vẫn là em, thế là đủ rồi."

"Em hứa sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ mãi mãi là Chie."

"Taro, em sẽ cố gắng... vậy nên anh đừng ở bệnh viện nữa"

"- Em đã nhờ Satomi tìm cho em một kênh truyền hình.
- Sao em lại làm chuyện này?
- Em muốn các cô gái trẻ biết họ rất có thể bị ung thư vú... Em cũng muốn những người đang bị bệnh có thể thấy em trên TV và sẽ chiến đấu với căn bệnh như em."

"- Hôm nay em làm những gì?
- Em sống"

 "Em sống" nghe như một câu nói hết sức giản đơn nhưng với Chie đây thực sự là một phép màu, cô chỉ ước sáng mai tỉnh dậy mình vẫn sống. Được sống quả là một điều kì diệu. 


Nội dung

Phim dựa trên câu chuyện có thật của Chie Nagashima, một phụ nữ mắc bệnh ung thư vú, và chồng của cô Taro Akasu. Chuyện về Chie cũng đã được Đài TBS dựng thành phim tư liệu vào năm 2007.

Vào ngày 5/4/2007, một cặp đôi tiến vào giáo đường cử hành hôn lễ. Thoạt nhìn, đó cũng chỉ là một cặp đôi hạnh phúc trong ngày trọng đại như bao người khác. Tuy nhiên, cô dâu lại đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư vú và chỉ còn có thể sống thêm một tháng nữa...
......................................

Gần đây tình cờ nghe lại bài hát chủ đề của bộ phim làm mình muốn xem lại . Hôm qua bỏ cả buổi tối để ngồi xem 

Nội dung phim cũng giống như những câu chuyện tình buồn thường thấy trong những bộ phim HQ nhưng nó khác ở chổ nội dung phim được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Nên khi xem phim ta cảm nhận được một sự gần gũi, rất chân thật nhưng cũng rất đơn giản không hoa mĩ. Tình yêu của hai nhân vật chính đến rất tình cờ. Rồi từ sự tình cờ ấy mà tình yêu nảy nở . Nhưng những điều vui , hạnh phúc thường rất ngắn nhân vật nữ chính Chie biết mình mắc căn bệnh ung thu . Cô quyết định chia tay người yêu nhưng cô không thể ngờ người yêu của cô là Taro khi biết cô bị bệnh vẫn luôn ở bên cạnh cô . Thậm chí anh còn không ngần ngại dùng hạnh phúc cả đời của mình để chăm sóc cô. Anh đã cầu hôn cô dù biết cô chỉ còn sống được một tháng. Nhưng chỉ có Taro mới hiểu được Chie quan trọng với anh đến mức nào. Cho dù Chie có ra sao đi nữa. Taro vẫn yêu Chie. Taro đã nói với Chie một câu:"Dù cho ngực của em không còn lành lặn đi chăng nữa... Em vẫn là em, thế là đủ rồi.". 

Đúng chỉ cần Chie vẫn mãi là Chie vui vẻ, cho dù thân thể của cô có thay  đổi thì đối với Taro Chie mãi là Chie là người con gái mà anh dành trọn cả trái tim yêu thương cô.

Chỉ cần có niềm tin mọi đau khổ rồi cũng sẽ qua. Hạnh phúc đôi khi rất khó nắm bắt nhưng nó sẽ không thể mất nếu ta có niềm tin,yêu chính mình, yêu cuộc sống, những người xung quanh mình. :x
Tự dưng lại nhớ đến câu này: "Nơi nào có sự sống nơi đó có hy vọng"

6 thg 10, 2011

.....:D

Hôm qua còn ở VN bây h đã ở Sin rồi. Cũng may là múi giờ của hai nước không chênh nhau mấy nên mình cũng không thấy trở ngại. Sáng nay ra ngoài đi dạo ở công viên gần nhà cậu . Cảm giác thức dậy sớm và đi bộ ở công viên rất là thoải mái, không khí trong lành dễ chịu. 

Công viên nằm giữa lòng các tòa cao ốc tạo nên một cảnh quang rất thoải mái , mọi người thức dậy tập dưỡng sinh rất đông. Mình tập một lát rồi phải về nhà. Trưa nay phải đi kiểm tra sức khỏe tới chiều nên chắc cũng không có thời gian mà đi tham quan đất nước Singapore rồi:))

Tâm trạng sáng nay là như thế . Dạo này ít có thời gian chỉ on được một chút . 

27 thg 9, 2011

♥Con Vẹt Xanh


Lưu Tư Kinh là một nhân vật nổi danh ở Hà Thành. Anh ta tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba năm rồi mà chưa trở về nhà. Mẹ Lưu nhớ con da diết, nhiều lần nhờ người viết hộ thư gọi con về nhà xem sao.

Cuối cùng Lưu Tư Kinh cũng thu xếp được thời gian về thăm mẹ. Mẹ Lưu trông thấy con trai trên ba mươi tuổi, hơi beo béo, mừng rơi nước mắt, ôm vai con trai nói: “Con ơi! Con quên nhà rồi sao? Quên luôn cả mẹ rồi sao?”.
Khóe mắt của Lưu Tư Kinh cũng rơm rớm ướt, anh vội nói: “Mẹ ơi! Mẹ nói vậy, chứ con quên mẹ sao nổi!?”
Anh đưa quà tặng mẹ - một chiếc lồng chim xinh xắn, bên trong nuôi một con vẹt xanh. Con chim ấy đầu tròn, mỏ trên to trông như cái móc câu, mỏ dưới ngắn nhỏ, lông vũ rất đẹp, toàn thân như khoác ngọc phỉ thúy. Con vẹt này Lưu Tư Kinh đã mua được mấy tháng, luôn mang theo bên mình và dày công dạy nó nói.
Mẹ Lưu nghe con trai nói mua con vẹt mất chín ngàn đồng (tương đương 18 triệu đồng tiền Việt Nam – ND), bèn mắng con không biết quí trọng đồng tiền: “Con ơi là con! Kiếm được đồng tiền có dễ đâu, chi một khoản hoang phí thế này, thật là không thỏa đáng”. Mẹ Lưu vừa thương lại vừa giận, cằn nhằn mãi.
Lưu Tư Kinh giãi bày: “Mẹ ơi! Con nghĩ thế này ạ! Con đang mở công ty, rất bận, không có nhiều thời gian về nhà thăm nom mẹ được. Nên để con vẹt này hầu chuyện mẹ già, mẹ có thể thường xuyên chuyện trò tâm tình với nó đấy!”.
Mẹ Lưu nói: “Nó làm sao mà có thể nói chuyện với mẹ, thay được con chứ! Bố con mất sớm, nay mẹ cũng gần bảy mươi rồi!...”.
Anh con trai không biết làm thế nào để an ủi mẹ, bèn bảo con vẹt nói. Con vẹt xanh nhại theo giọng của Lưu Tư Kinh: “Chào mẹ! Chào mẹ! Con là Lưu Tư Kinh, con là Lưu Tư Kinh!” Mẹ Lưu nghe, hởi lòng hởi dạ, cười: “Con vẹt xanh này ngoan quá!”.
Ở nhà một vài ngày, Lưu Tư Kinh lên đường về nơi làm việc.
Mẹ Lưu lại một mình một bóng. May mà có con vẹt xanh làm bạn. Sáng sớm, bà cho vẹt ăn, nó bèn nói: “Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Lưu Tư Kinh!”. Buổi trưa, bà cho nó ăn, nó nói:”Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Lưu Tư Kinh!”. Lúc sẩm tối bà cho vẹt ăn, nó nói: “Mẹ ơi! Mẹ vất vả quá, nghỉ ngơi một chút đi!...”.
Mẹ Lưu cảm thấy vô cùng sung sướng, trong cuộc sống cô độc mà như có con trai ở bên mình. Bà càng yêu con vẹt hơn, lấy nước chải lông cho nó, vừa sợ nó lạnh, lại sợ nó nóng. Lúc rỗi rãi, bà đem nó ra công viên dạo chơi, để nó được hít thở không khí trong lành, gặp gỡ đồng loại của nó.
Một năm trôi qua, mẹ Lưu bị bệnh, đột ngột từ trần vào một buổi sáng sớm. Cách xa hàng ngàn dặm, Lưu Tư Kinh vội vàng trở về, đến nhà thì chỉ thấy lọ tro của mẹ hiền, còn con vẹt xanh anh mua tặng mẹ không biết biến đâu, chỉ còn lại chiếc lồng trống không treo lơ lửng ở ban công.
Lưu Tư Kinh quyết định ở lại nhà cũ thêm vài ngày nữa, để tưởng nhớ ơn dưỡng dục của mẹ hiền, cũng là bày tỏ nỗi ân hận không thể đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Lưu Tư Kinh vào trong phòng ngủ nhỏ của ngôi nhà cũ. Tấm ảnh mẹ hiền đặt trên tủ lớn kê ngay trước giường, đang mỉm cười với con trai. Lưu Tư Kinh cởi áo lên giường nằm, mấy ngày đi đường vất vả, khiến mắt anh như sụp xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh dần dần chìm vào giấc mơ. Trong chiêm bao, anh thấy mẹ già hiền từ đang khâu mấy chiếc cúc áo vét của anh bị đứt, dưới ngọn đèn mờ. Anh vô cùng sung sướng chạy đến bên mẹ, nhưng bà đã biến mất, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói: “Con ơi! Mẹ rất nhớ con!”.
Anh bừng tỉnh, bên tai vẫn vang lên lời hỏi ân cần: “Con ơi! Con có khỏe không?” Anh bật đèn, nhìn quanh, không nhìn thấy bóng người nào cả. Anh nghĩ, chắc trong lòng nhớ mẹ da diết quá, mà sinh ra ảo giác chăng. Anh đi nằm lại, và chìm trong giấc mộng.
Trong mơ, anh trông thấy mẹ cười, nhưng vừa chạy tới gần thì mẹ biến mất. Anh lại tỉnh giấc. Vẫn có tiếng vọng đến: “Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!” Anh ngồi dậy mặc áo, sang phòng khách, tiếng gọi bên tai anh càng rõ hơn, trong hơn.
“Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!”. Âm thanh đó phát ra từ phía ban công. Lòng anh bỗng bồn chồn, rón rén bước tới. Dưới ánh trăng tỏ, anh nhìn thấy một con chim – con vẹt xanh đang đậu trên ban công. Nó nói: “Con ơi! Mẹ rất nhớ con!”.
Quầng mắt thâm của Lưu Tư Kinh ướt đầm. Con vẹt này không sợ người. Rõ ràng nó gầy đi rất nhiều, lông cũng bù xù tơi tả. Nó lại kêu: “Con ơi! Con phải thường xuyên về thăm nhà, mẹ rất nhớ con!...”.
Lưu Tư Kinh gào lên, nước mắt tuôn trào như mưa.
Thì ra trước khi chết, mẹ anh đã thả con vẹt. Bà không ngờ được rằng, con vẹt xanh thông minh tình nghĩa ấy đêm đêm vẫn bay về nhà họ Lưu, truyền đạt nỗi nhớ niềm mong của người mẹ với con trai, khi bà còn sống.

Thiệu Bảo Kiện
Vũ Phong Tạo dịch

21 thg 9, 2011

♥ Thời gian


Hôm nay mình đã vào trường xin bảo lưu kết quả học. Cũng không muốn nhưng đành chịu . Dạo này sức khỏe của mình thật sự rất tệ. 


Vào DAN pm cho chị nói những điều bản thân mình giấu kín bấy lâu nay. Nói với chị cảm thấy nhẹ lòng. Mình tin cuộc sống luôn mang đến cho mình những tình bạn đẹp dù nó ngắn ngủi đối với mình nhưng mình sẽ trân trọng.


Hai tuần nữa mình sẽ đi SIN chữa bệnh . Mình hơi lo lắng. Thật sự không biết sẽ chữa hết bệnh không nhưng vì mẹ và chị mình sẽ đi. Nhưng mình cảm thấy tiếc vì vừa xin được chổ thực tập lại bỏ , nhiều kế hoạch , dự định chưa thể thực hiện. Bản thân không muốn nhưng làm được gì bây h chỉ có thể chấp nhận. Thời gian trị bệnh là bao lâu mình cũng k thể xác định được. 


Vẫn có nhiều điều khiến mình không thể yên tâm. Dù bản thân không muốn nhưng vẫn phải làm. Chỉ hy vọng những người bạn sẽ hiểu mình. Hiện giờ điều mình mong ước chỉ là có thật nhiều thời gian.

19 thg 9, 2011

♥ Mẹ điên

 Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.
Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.
 

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?


Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

*************************************************************************

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"


Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.
27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"


Vương Hằng Tích
Trang hạ dịch

♥ 回到起点-Hui dao qi dian-Hồi đáo khởi điểm



 
 
回到起点-Hui dao qi dian - Đổng Trinh
恰少年凭三尺长剑心无所系傲云天
御千山不畏征途险却难了人心乱
幽幽翠峰何时梦还
一爱至斯尽付笑谈
总参不透天道非剑
是也非也冷雨打丝弦
懵懂不知摘星事
直到流萤舞成眠
鸢尾花开何如旧颜
引弓落月酬离别
潇潇故人心已倦
下个故事回到起点
经流年梦回曲水边看烟花绽出月圆
别亦难怎奈良宵短徒留孤灯一盏
悠悠琴声指伤弦断
一生怅惘为谁而弹
几段唏嘘几世悲欢
可笑我命由我不由天
懵懂不知摘星事
直到流萤舞成眠
鸢尾花开何如旧颜
引弓落月酬离别
潇潇故人心已倦
下个故事回到起点
懵懂不知摘星事
直到流萤舞成眠
鸢尾花开人不在
徒惹痴心泪绵延
引弓落月酬离别
潇潇故人心已倦
下个故事回到起点
Pinyin:
qià shào nián píng sān chǐ cháng jiàn xīn wú suǒ xì ào yún tiān
yù qiān shān bù wèi zhēng tú xiǎn què nán le rén xīn luàn
yōu yōu cuì fēng hé shí mèng huán
yī ài zhì sī jìn fù xiào tán
zǒng cān bù tòu tiān dào fēi jiàn
shì yě fēi yě lěng yǔ dǎ sī xián
měng dǒng bù zhī zhāi xīng shì
zhí dào liú yíng wǔ chéng mián
yuān wěi huā kāi hé rú jiù yán
yǐn gōng luò yuè chóu lí bié
xiāo xiāo gù rén xīn yǐ juàn
xià gè gù shì huí dào qǐ diǎn
jīng liú nián mèng huí qū shuǐ biān kàn yān huā zhàn chū yuè yuán
bié yì nán zěn nài liáng xiāo duǎn tú liú gū dēng yī zhǎn
yōu yōu qín shēng zhǐ shāng xián duàn
yī shēng chàng wǎng wéi shéi ér dàn
jǐ duàn xī xū jǐ shì bēi huān
kě xiào wǒ mìng yóu wǒ bù yóu tiān
měng dǒng bù zhī zhāi xīng shì
zhí dào liú yíng wǔ chéng mián

yuān wěi huā kāi hé rú jiù yán

yǐn gōng luò yuè chóu lí bié

xiāo xiāo gù rén xīn yǐ juàn

xià gè gù shì huí dào qǐ diǎn
měng dǒng bù zhī zhāi xīng shì
zhí dào liú yíng wǔ chéng mián

yuān wěi huā kāi rén bù zài

tú rě chī xīn lèi mián yán

xiāo xiāo gù rén xīn yǐ juàn

yǐn gōng luò yuè chóu lí bié

xià gè gù shì huí dào qǐ diǎn

Vtrans: nicky@quan4.net

Vừa độ thiếu niên, tựa ba thước trường kiếm lòng không vướng bận ngạo với thiên vân
Ngự Thiên Sơn, không sợ hiểm nguy chinh chiến, vượt qua nỗi sợ nhân  thường
Núi biếc u mặc, khi nào trả được mộng
Yêu đến khi phân ly, thỏa sức ta cười ngạo
Chưa thấu hiểu được thiên đạo phi kiếm
Là đúng hay sai, mưa lạnh thánh thót trên cung đàn
U mê chẳng hiểu luật tinh sao
Mãi đến khi đom đóm múa lượn đưa ta nhập mộng
Hoa diên vỹ đã nở mà cố nhân nơi đâu
Giương cung xạ nguyệt, hận ly biệt
Chờ đợi cố nhân, lòng mỏi mệt
Gác lại mọi việc, quay về điểm khởi đầu
Tháng năm dần trôi, mộng về bên dòng nước ngắm pháo hoa đẹp tựa trăng tròn
Ly biệt thật khó, đêm trường ngắn ngủi, chỉ còn ánh đèn đơn độc
Vang vang điệu buồn, đàn đứt dây, cầm khúc lỗi nhịp
Một đời sầu khổ vì ai mà gãy cầm
Mấy đoạn thở than, mấy kiếp bi hoan
Ngậm cười định mệnh do ta, chẳng tại thiên cao
U mê chẳng hiểu luật tinh sao
Mãi đến khi đom đóm múa lượn đưa ta nhập mộng
Hoa diên vỹ đã nở như ngày xưa cũ
Giương cung xạ nguyệt, hận ly biệt
Chờ đợi cố nhân, lòng mỏi mệt
Gác lại mọi việc, quay về điểm khởi đầu
U mê chẳng hiểu luật tinh sao
Mãi đến khi đom đóm múa lượn đưa ta nhập mộng
Hoa diên vỹ đã nở mà cố nhân nơi đâu
Vương vấn tâm si, lệ miên man
Giương cung xạ nguyệt, hận ly biệt
Chờ đợi cố nhân, lòng mỏi mệt
Câu chuyện tiếp theo lại về điểm khởi đầu

18 thg 9, 2011

♥ Về quê

Sáng hôm nay về quê. Từ thành phố chạy xe về quê cũng mất gần hai tiếng. Xe chạy vừa ra khỏi khu ngoại thành là đã cảm thấy một điều gì đó rất thoải mái không khí trong lành hơn.  Sống ở thành phố đôi khi cũng cảm thấy khá ngột ngạc bởi khó bụi ,xe cộ, lòng người...

Đôi khi trong đầu lại có ý nghĩ muốn sống ở quê. Cuộc sống ở quê tuy thiếu thốn và không có quá nhiều trò vui như ở thành phố nhưng lại có sự gắn kết tình cảm giữa mọi người nhiều hơn. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ bất chợt thôi. Chắc còn rất lâu mình mới sống ở quê

Hôm nay gặp ông thấy sức khỏe của ông đã yếu hơn trước rất nhiều nhưng còn may là vẫn nhận ra mình. Mình sống cùng ông bà tính ra cũng gần 10 năm . Khoảng thời gian đó nhà ông cũng không khá giả gì nhưng ông bà vẫn thay ba mẹ chăm sóc tốt cho mình. Lên thành phố rồi cũng không có nhiều thời gian để về quê thăm ông bà. Bản thân thấy có lỗi thật. Vẫn mong ông bà dồi giàu sức khỏe .

Năm giờ chiều  trở về thành phố thì bị mắc mưa ướt như chuột lột.  Cảm giác ướt mưa khá lạnh nhưng do tâm trạng hôm nay vui nên cũng không cảm thấy lạnh như những lần trước=))  Mình đúng là có duyên với những cơn mưa  =))

♥ Zhēnxī- 珍惜- Trân trọng



Zhēnxī- Trân trọng
Trình bày: Tô Hữu Bằng

停泊在昨日离别的码头
好多梦层层叠叠又斑驳
人在夕阳黄昏后陪着明月等寂寞
年少痴狂有时难御晚秋风
经过你快乐时少烦恼多
经过我情深意浓缘分薄
谁说青春不能错情愿热泪不低头
珍惜曾经拥有曾经牵过手
珍惜青春梦一场珍惜相聚的时光
谁能年少不痴狂独自闯荡
就算月有阴和缺就算人有悲和欢
谁能够不扬梦想这张帆
珍惜为我流的泪珍惜为你的岁月
谁能无动又无衷这段珍贵
明天还有云要飞留着天空陪我追
无怨无悔也是人生一种美
珍惜为我流的泪珍惜为你的岁月



无怨无悔也是人生一种美


Pinyin:

Tíngbó zài zuórì líbié de mǎtóu 
Hǎoduō mèng céng céngdié dié yòu bānbó 
Rén zài xīyáng huánghūn hòu péizhe míngyuè děng jìmò
Niánshào chīkuáng yǒushí nán yù wǎn qiūfēng 
Jīngguò nǐ kuàilè shí shǎo fánnǎo duō 
Jīngguò wǒ qíng shēnyì nóng yuánfèn báo 
Shuí shuō qīngchūn bùnéng cuò qíngyuàn rèlèi bù dītóu 
Zhēnxī céngjīng yǒngyǒu céngjīng qiān guòshǒu
 Zhēnxī qīngchūn mèng yī chǎng zhēnxī xiāngjù de shíguāng
 Shuí néng niánshào bù chīkuáng dúzì chuǎngdàng
 Jiùsuàn yuè yǒu yīn hé quē jiùsuàn rén yǒu bēi hé huan 
Shuí nénggòu bù yáng mèngxiǎng zhè zhāngfān 
Zhēnxī wèi wǒliú de lèi zhēnxī wèi nǐ de suìyuè 
Shuí néng wú dòng yòu wú zhōng zhè duàn zhēnguì 
Míngtiān hái yǒu yún yào fēi liúzhe tiānkōng péi wǒ zhuī
 Wú yuàn wú huǐ yěshì rénshēng yī zhǒng měi
 Zhēnxī wèi wǒliú de lèi zhēnxī wèi nǐ de suìyuè

Wú yuàn wú huǐ yěshì rénshēng yī zhǒng měi
Vtrans: Tiểu Vũ

Ghé thăm lại bến xưa nơi chúng ta ly biệt
Bao giấc mơ chợt hiện về mêng mông huyền ảo
Hoàng hôn xuống, lặng lẽ ngắm ánh trăng tĩnh mịch
Tuổi trẻ cuồng si rồi cũng đến lúc chạm tới ngọn gió cuối thu.

Em đã từng có những lúc nỗi buồn còn nhiều hơn niềm vui
Tôi cũng đã đi qua những tháng ngày chạy theo tình yêu đến điên cuồng
Ai nói rằng tuổi trẻ không thể phạm sai lầm, nguyện rơi lệ nhưng nhất định không lùi bước
Hãy trân trọng những gì đã có, trân trọng những giây phút tay trong tay
Trân trọng ước mơ của tuổi trẻ, trân trọng những năm tháng ở bên nhau.

Mỗi người đều trải qua tuổi trẻ ngông cuồng, bất chấp
Mặt trăng kia có lúc tròn lúc khuyết, cuộc sống cho dù là bi thương hay hoan hỉ
Con người có ai không muốn dương lên cánh buồm mơ ước
Trân trọng những giọt lệ em đã rơi vì tôi, trân trọng những tháng ngày tươi đẹp của em
Ai có thể vô tâm với quãng thời gian đáng quý này
Ngày mai vẫn có mây bay cao, để lại tôi giữa bầu trời rộng lớn
Không oán, không hận chính là vẻ đẹp của cuộc sống.

Trân trọng những giọt lệ em đã rơi vì tôi, trân trọng tuổi thanh xuân của em
Không oán giận, không hối hận mới là giá trị của đời người.

17 thg 9, 2011

♥ 1000の言葉 / 1000 no Kotoba-



1000の言葉 - Koda Kumi



Japanese Rōmaji


Kimi no kotoba wa
Yume no yasashisa kana?
USO wo zenbu
Oikakushiteru
ZURUI yo ne


Tabidatsu kimi ni
Sameta senaka misete
Kiiteita yo
Hitori tatakau no?
ZURUI yo ne


"Kaettekuru kara"
Oikoshiteyuku kimi no koe
Iji hatte
Tsuyoi FURI
Toki wo modoshite
Sakebeba yokatta?
Ikanai de to namida koboshitara?
Ima wa dekiru
Donna koto mo


Ienakatta
100 0 no kotoba wo
Haruka na
Kimi no senaka ni okuru yo
Tsubasa ni kaete


Ienakatta
1000 no kotoba wa
Kizutsuita
kimi no senaka ni yorisoi
dakishimeru


Yume no tsuduki wa
Kimi wo omoinagara
Ano hi no koto
Wasureta furishite
ZURUI yo ne


"Tegami wo kaku kara"
Shisen sorashita kimi no koe
iji hatte
Tsuyoi FURI
Toki wo modoshite
Okoreba yokatta?
Matenai yo to kata wo otoshitara?
Ima wa dekiru
Donna koto mo


Kikoeteru?
10 00 no kotoba wo
Mienai
Kimi no senaka ni okuru yo
Tsubasa ni kaete


Kikoeteru?


1000 no kotoba wa
Tsukareta
Kimi no senaka ni yorisoi
Dakishimeru


Ienakatta
1000 no kotoba wo
Lalalala..
Kimi no senaka ni okuru yo
Tsubaksa ni kaete


Kikoeteru?


1000 no kotoba wa
Lalalala..
Kimi no senaka ni yorisoi
Lalalalala. ...


Trans: ShadowSong3508



Phải chăng những lời nói của anh
Chỉ là lòng tốt đến từ giấc mơ ?
Thậm chí nó còn che giấu
Mọi điều dối trá
Thật không công bằng 

Trả lại cho anh sự lạnh lẽo này
Để rồi anh sẽ cất bước ra đi
Em đã nghe thấy
Anh vẫn đang chiến đấu một mình?
Thật không công bằng 

“Rồi anh sẽ quay về”
Giọng nói của anh thoảng qua đâu đây
Em đã bướng bỉnh
Và tỏ ra mạnh mẽ
Nếu được quay về quá khứ
Em có nên gọi anh không?
Sẽ ra sao nếu em rơi lệ xin anh đừng bỏ đi ?
Cuối cùng em đã có thể
Làm được mọi thứ

Em không thể nói
Một ngàn từ ngữ đó
Em sẽ gửi chúng tới
Trên lưng anh ở nơi xa
Để làm đôi cánh

Một ngàn từ ngữ đó
Em không thể nói
Em sẽ tựa lên 
Tấm lưng đau đớn của anh
Và ôm lấy anh

Giấc mơ vẫn tiếp diễn mãi
Khi em nghĩ về anh
Giờ vờ như quên đi
Những tháng ngày ấy
Thật không công bằng

“Anh sẽ viết cho em một lá thư”
Giọng nói của anh thoảng qua đâu đây
Em đã bướng bỉnh
Và ra vẻ mạnh mẽ
Nếu được quay về quá khứ
Em có nên làm anh buồn hay không ?
Sẽ ra sao nếu em buông xuôi,
nói rằng em không thể chờ được?
Cuối cùng em đã có thể
Làm được mọi thứ

Anh có nghe thấy không?
Một ngàn từ ngữ đó
Em sẽ gửi chúng đến
Trên tấm lưng vô hình của anh
Để làm đôi cánh

Anh có nghe thấy không?
Một ngàn từ ngữ đó
Em sẽ tựa lên 
Tấm lưng đau đớn của anh
Và ôm lấy anh

Một ngàn từ ngữ đó
Em không thể nói 
Lalala....
Em sẽ gữi chúng đến trên lưng anh
Để làm đôi cánh

Anh có nghe thấy không?
Một ngàn từ ngữ đó
Lalala....
Và chúng sẽ tựa vào vai anh
Lallalala..








♥ Sakura - Anata ni deaete yokatta- Sakura ơi, anh muốn gặp em.



Sakura - Anata ni deaete yokatta- Nhóm RSP

sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsutsundeiru yo
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru

anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta

koko ni mou irenakunacchatta mou ikanakucha HONTO GOMEN ne
watashi mou hitori de tooi tokoro ni ikanakucha
"doko e?" tte kikanaide "nande?" tte kikanaide HONTO GOMEN ne
watashi wa mou anata no soba ni irarenakunatta no

itsumo no sampo michi sakura namiki wo nukete yuki
yoku asonda kawamo no ue no sora no hikaru hou e to
mou aenaku naru kedo sabishii kedo heiki dayo
umarete yokatta HONTO yokatta anata ni deaette yokatta

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsutsundeiru yo
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru

anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta

anata no kaeri wo matsu gogo anata no ashiato nanigenai koto
watashi wa sou, ichiban no yorokobi wo shirimashita
anata ga hanashite kureta koto ichinichi no koto iroiro na koto
watashi wa sou, ichiban no kanashimi mo shirimashita

sore wa anata no egao anata no namida sono yasashisa
watashi no na wo yobu koe dakishimeru ude sono nukumori
mou furerarenai kedo wasurenai yo shiawase dayo
umarete yokatta HONTO yokatta anata ni deatte yokatta

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu dayo koko ni iru watashi wa haru anata wo idaku sora
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa tori anata ni utai tsuzukeru

sakura no mau sora no kanata me wo tojireba kokoro no naka

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
iindayo hohoende goran watashi wa hana anata no yubisaki no hana
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa ai anata no mune ni

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsutsundeiru yo
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru

anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta
hontou ni hontou ni yokatta 
Romaji
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsutsundeiru yo
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru

anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta

koko ni mou irenakunacchatta mou ikanakucha HONTO GOMEN ne
watashi mou hitori de tooi tokoro ni ikanakucha
"doko e?" tte kikanaide "nande?" tte kikanaide HONTO GOMEN ne
watashi wa mou anata no soba ni irarenakunatta no

itsumo no sampo michi sakura namiki wo nukete yuki
yoku asonda kawamo no ue no sora no hikaru hou e to
mou aenaku naru kedo sabishii kedo heiki dayo
umarete yokatta HONTO yokatta anata ni deaette yokatta

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsutsundeiru yo
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru

anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta

anata no kaeri wo matsu gogo anata no ashiato nanigenai koto
watashi wa sou, ichiban no yorokobi wo shirimashita
anata ga hanashite kureta koto ichinichi no koto iroiro na koto
watashi wa sou, ichiban no kanashimi mo shirimashita

sore wa anata no egao anata no namida sono yasashisa
watashi no na wo yobu koe dakishimeru ude sono nukumori
mou furerarenai kedo wasurenai yo shiawase dayo
umarete yokatta HONTO yokatta anata ni deatte yokatta

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu dayo koko ni iru watashi wa haru anata wo idaku sora
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa tori anata ni utai tsuzukeru

sakura no mau sora no kanata me wo tojireba kokoro no naka

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
iindayo hohoende goran watashi wa hana anata no yubisaki no hana
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa ai anata no mune ni

“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsutsundeiru yo
“sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru

anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta
hontou ni hontou ni yokatta

Lời dịch: crazywolfdl's blog


"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Không sao đâu, anh đừng khóc nữa
Em sẽ là ngọn gió nhẹ nhàng ôm lấy anh

"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Cám ơn anh, em luôn yêu anh
Em sẽ là ngôi sao trên trời kia, mãi dõi theo anh
Có thể gặp được anh, em thật sự, thật sự rất hạnh phúc!

Em không thể ở đây được nữa rồi
Em phải đi thôi, em thành thật xin lỗi
Em phải một mình đi đến một nơi thật là xa
Xin đừng hỏi em "Đi đâu" và đừng hỏi em "tại sao", em thật sự xin lỗi
Em không còn có thể ở bên anh được nữa rồi
Dù em không thể cùng anh, sánh bước dưới những tán anh đào
Hãy ngắm ánh sáng đang qua mây trời, nơi bờ sông ta thường đùa vui
Dù là rất buồn, nhưng em sẽ không sao đâu anh
Được sinh ra trên đời là thật sự, thật sự rất hạnh phúc
Và được gặp anh cũng thật là hạnh phúc!

"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Không sao đâu, anh đừng khóc nữa
Em sẽ là ngọn gió nhẹ nhàng ôm lấy anh

"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Cám ơn anh, em luôn yêu anh
Em sẽ là ngôi sao trên trời kia, mãi dõi theo anh
Có thể gặp được anh, em thật sự, thật sự rất hạnh phúc!

Chiều đợi anh về, nghe tiếng bước chân anh, những điều ấy chẳng có gì lớn lao
Nhưng đối với em, đó lại là những điều hạnh phúc nhất
Anh kể cho em nghe, chuyện cả một ngày, rất nhiều chuyện khác nhau
Và em lại nhận ra rằng, nỗi buồn sâu sắc nhất chính là đây
Chính nụ cười của anh, giọt nước mắt của anh, sự dịu dàng của anh
Giọng anh gọi tên em, vòng tay anh ôm lấy em, hơi ấm của anh
Dù không thể có những điều đó thêm một lần nữa, nhưng em sẽ không quên những điều hạnh phúc đó
Được sinh ra trên đời là thật sự, thật sự rất hạnh phúc!
Và được gặp anh cũng thật là hạnh phúc!

"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Không sao đâu anh, em vẫn ở đây
Em sẽ là mùa xuân, là bầu trời, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Cám ơn anh, em luôn yêu anh
Em sẽ là chú chim nhỏ, hát mãi khúc hát dành cho anh
Bầu trời vẫn tràn ngập cánh hoa anh đào bay theo gió,
Hãy nhắm mắt lại đi anh và cảm nhận trong trái tim mình

"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Không sao đâu anh, hãy cười lên
Em sẽ là cánh hoa kia, là cánh hoa nơi ngón tay anh khi chúng mình móc ngoéo

"Sakura ơi sakura, anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay bây giờ!"
Cám ơn anh, em luôn yêu anh
Em sẽ mãi là tình yêu trong trái tim anh
....................
P/s: Bài này Neo tặng cho bạn 小雨.