15 thg 10, 2011

♥Sức sống của ngọn cỏ


Đêm đã buông trên cánh đồng, không gian trở nên im ắng, chỉ còn tiếng gió thổi vi vu khe khẽ lướt qua, một vài đốm sáng mờ nhạt trên bầu trời cùng với tiếng côn trùng ra rả đâu đó. Vầng trăng đã bị những đám mây che khuất, để lại cả một vùng tối sẫm, mờ mịt, trống rỗng. Ngọn Cỏ cố vùi mình vào sâu hơn trong đất, cố làm cho cơ thể nhỏ lại như để mình mất hút giữa cánh đồng, giữa cái bao la của vũ trụ. Nó nhoài người nằm dài trên đất, ngẩng lên đếm những vì sao trời thưa thớt. Tai nó lắng nghe những âm thanh khe khẽ của hoa lá, của những con thú rừng đang gầm gừ xa xa. Nó nghe được cả tiếng trái tim mình đang thổn thức, chỉ còn những suy nghĩ mông lung không đầu, không cuối.

Cả một ngày phơi mình dưới cái nắng mặt trời gay gắt, nó thấy mình như héo quắt lại, như trái chanh bị vắt kiệt nước. Bạn bè nó ai cũng vậy, tất cả đều mệt mỏi và giờ mọi người đang chìm trong giấc ngủ say với những giấc mơ đẹp về một ngày mai có nắng ấm, có tiếng chim ca rộn ràng, được trở thành một thực thể khác, phải chăng sẽ tốt hơn nếu không còn làm kiếp cỏ cây bèo bọt, ngày ngày bị người ta giẫm đạp lên, nếu không bị chết vì những bước chân vô tình ấy thì cũng sẽ làm thức ăn cho các loài vật khác.

Nhiều lúc Ngọn Cỏ nghĩ thấy buồn. Nó cũng góp phần làm đẹp cho thiên nhiên đấy chứ, nó tô điểm cho những bông hoa rực rỡ khoe sắc, lấp đầy khoảng trống một cánh rừng, một ngọn đồi, một vùng thảo nguyên bao la bát ngát, để cả thế giới này tràn ngập một màu xanh tươi đẹp. Điều đó đáng để tự hào lắm chứ! Tuy rằng nó không được vĩ đại như Gió mang lại chút mát mẻ trong lành cho muôn loài, không được uyển chuyển nhẹ nhàng như ong bướm, bay lượn khắp nơi để dâng vị ngọt cho đời, đâu có hương thơm kỳ diệu của các loài hoa, vị ngọt mát của trái cây đầu mùa. Cỏ chỉ là Cỏ thôi! Nó vẫn sống với đúng bản năng của chính nó, dẫu có đôi lúc nó không hiểu sứ mệnh của mình là gì? Nhưng nó biết, nó vẫn phải sống hết mình cho một kiếp cỏ cây. Cảm ơn ông Trời tạo ra loài Cỏ để nó được làm đẹp cho cuộc đời…



Cỏ vẫn còn nhớ vào những đêm mưa bão tràn về, lốc xoáy vùi dập mọi thứ. Những cành cây to gãy đổ, những khóm hoa dập nát, cánh hoa rụng bay tả tơi theo gió. Cả cánh đồng ngập chìm trong nước, Ngọn Cỏ thấy mình khó thở, chưa bao giờ nó sợ hãi đến vậy. Thực sự nó vẫn còn muốn sống, muốn bám chặt vào đất, mong sao mưa đừng cuốn trôi nó đi. Tất cả đang bị phá hủy trước mặt nó, những gì tươi đẹp nó nhìn thấy mọi ngày giờ không còn nữa. Nó vẫn thường ao ước mình được như những cây cổ thụ xòe rộng bóng mát, vững chãi và hiên ngang biết bao! Nhưng giờ cái cây ấy đang phải vật lộn với bão tố, chỉ chực đổ xuống bất cứ lúc nào. Ngọn Cỏ nhắm mắt lại, sẵn sàng chờ một kết cục tồi tệ sẽ đến với mình. Nó sinh ra trong một hình hài nhỏ bé, vô danh không ai biết đến, và nó bỗng thấy có chút tiếc nuối khi mình biến mất khỏi thế gian này mà không một ai hay, không một ai nhớ đến.

Và… sau cơn mưa trời lại sáng. Ngọn Cỏ mở mắt thấy xung quanh tràn ngập ánh mặt trời. “Mình đang ở đâu đây?”, nó tự hỏi mình như vậy. Thiên đường ư? Không ngờ thiên đường lại đẹp đến vậy. Cũng có nắng, có mây… và Cỏ nhìn quanh… ôi trời… sao mọi thứ lại tan hoang thế này? Cây cối đổ khắp nơi, những cánh hoa dập nát, xác lá rơi đầy, còn những ngọn cỏ khác thì nằm đè lên nhau trông rất thảm thương. Cỏ trấn tĩnh lại. Hóa ra không phải mình ở trên thiên đường mà vẫn đang ở dưới mặt đất. Cỏ thấy vui sướng khi nó vẫn còn sống sau một đêm giông bão lớn như thế. Cánh cỏ mỏng manh vẫn kiên cường đi qua mưa gió, nó vẫn bám chặt vào đất, vẫn được thấy ánh mặt trời của ngày mới…

Giờ đây, giữa bóng đêm mịt mùng, nằm nhớ lại những chuyện đã qua, Cỏ bật khóc. Nó không còn mơ mình sẽ là cây cổ thụ, là gió, là hoa nữa. Nếu có kiếp sau, nó vẫn chỉ xin được là ngọn cỏ nhỏ bé, được tiếp thêm sức sống cho cây lá, vững vàng chống chọi với tất cả. Dù có bị vùi dập dưới hàng ngàn bước chân, hàng vạn cơn mưa, Cỏ vẫn vươn mình nhờ nhựa sống của đất, nhờ bàn tay nâng niu của Gió, nhờ những bản tình ca bất tận của hoa, lá, của muôn loài và trong chính trái tim của Cỏ….

Mọi thứ sinh ra trên thế giới này đều đã mang sẵn một hình hài và được an bài những sứ mệnh khác nhau. Dù bạn có là ai, có là cái gì đi chăng nữa thì hãy biết nâng niu và trân trọng giá của bản thân! Có vậy chúng ta mới tìm thấy được hạnh phúc đích thực cho riêng mình.
(sưu tầm) 

♥ Bình minh và hoàng hôn


Tên: Bình minh và hoàng hôn
Thể loại: Tiểu thuyết
Tác giả: Tân Di Ổ
Dịch giả: Kim Diệu

NXB Lao động
Khổ sách: 13x20,5 cm
Số trang: 344 trang
Giá bìa: 65.000 đồng


Giới thiệu nội dung:
 
Gia đình họ Kỉ và gia đình họ Cố là hai gia đình rất thân thiết với nhau. Từ nhỏ, con trai nhà họ Kỉ là Kỉ Đình đã là bạn “thanh mai trúc mã” với hai cô con gái song sinh nhà họ Cố là Cố Chỉ Di và Cố Chỉ An.

Chỉ Di và Chỉ An hồi nhỏ giống nhau như hai giọt nước, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Chỉ Di dịu dàng, nữ tính, có phần trầm mặc, yếu đuối, trong khi Chỉ An lại nghịch ngợm, hiếu động và có phần ương bướng. Chỉ Di từ nhỏ đã thầm yêu Kỉ Đình. Kỉ Đình thì luôn thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho Chỉ Di thánh thiện, nhưng khi trưởng thành, anh lại phát hiện ra người mình yêu chính là Chỉ An. Đằng sau vẻ ngoài bướng bỉnh, ngang tàng của Chỉ An là một tâm hồn khao khát được yêu thương. Từ nhỏ, Chỉ An đã biết mình không phải là con đẻ của mẹ. Cô chỉ là đứa con rơi của bố với một người em họ của mẹ, nên từ lúc sinh ra cô đã là đứa trẻ không được ai mong đợi. Vậy nên, cô luôn có cảm giác cô đơn. Lúc Kỉ Đình và Chỉ An hiểu rõ tâm tư nhau, tưởng như sắp đến được với nhau thì một vụ tai nạn xảy ra đã làm cuộc đời họ rẽ ngoặt.

Sau một vụ tai nạn, Chỉ An bỏ đi, Kỉ Đình ở bên chăm sóc Chỉ Di nhưng trong tâm hồn vẫn cứ mải miết chờ đợi Chỉ An. Chỉ An như cánh chim bay không mỏi, không biết đến điểm dừng còn Kỉ Đình như hòn đảo cô độc giữa đại dương mong được làm chốn nghỉ chân cho chú chim ấy. Và khi nghe được tin về Chỉ An từ một người bạn, Kỉ Đình đã tức tốc đi tìm cô. Họ gặp lại nhau và cùng nhau tận hưởng những ngày hạnh phúc ngắn ngủi, rồi Chỉ Di đến tìm Kỉ Đình, và Chỉ An lại bỏ đi. Kỉ Đình lại tiếp tục chờ đợi, lại tiếp tục đi tìm Chỉ An…

12 thg 10, 2011

Never give up


Hai hôm nay tâm trạng cứ thấy thế nào ấy. Không buồn cũng không vui, có chút mệt mỏi nhìn gì cũng thấy mong lung nhưng có chút gì đó rất lạ. Không thể định nghĩa được cảm xúc lúc này.

Thật sự lúc này đây mình rất muốn về nước. Cảm thấy nhớ bạn bè nhớ nhà nhiều lắm nhưng mà vẫn k thể về vào lúc này . Mẹ sẽ k đồng ý cho mình về, dù biết kết quả bên này và bên VN đều giống nhau nhưng mẹ vẫn k muốn mình về VN. Mình thì lo một mình mẹ sẽ không thể lo xuể. Mẹ cũng già rồi cứ thấy mẹ mãi lo lắng như thế làm mình cũng cảm thấy ái nái. Chưa lo lắng hay chăm sóc cho mẹ được ngày nào chỉ toàn để mẹ phải lo.:(

Qua Sin cũng được gần tuần rồi nhưng mà vẫn không thể đi đâu được. Mấy hôm nay từ sáng đến tối mình vẫn ở trong phòng , nếu không thì đi đến BV ngoài ra thì không được đi đâu nữa. Mỗi ngày cứ đi một con đường quen thuộc . Đôi lúc lại có cảm giác sợ hãi, chán nản nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời. Mọi chuyện rồi sẽ ổn . Dù không muốn đi con đường ấy nhưng vẫn phải đi.

Ngày mai lại tiếp tục cố gắng .

Ngày mai lại tiếp tục đi con đường ấy. Dù con đường đó rất buồn chán cũng lắm nhiều nổi lo. Nhưng mà mình biết chỉ còn con đường đó mới có thể giúp mình …

Never give up!

Fighting

8 thg 10, 2011

♥[2009] April Bride | 余命1ヶ月の花嫁 | Cô Dâu Tháng Tư - Nana Eikura, Eita, Satomi Tezu


Tên tiếng Nhật: 余命1ヶ月の花嫁
Phiên âm: Yomei Ikkagetsu no Hanayome
Tên tiếng Anh: April Bride
Tạm dịch: Câu chuyện tình bất diệt / Cô dâu tháng tư
Thời lượng: 129 phút
Đạo diễn: Ryuichi Hiroki
Biên kịch: Hiroshi Saito
Nhà sản xuất: Takashi Hirano
Ngày công chiếu: 09/05/2009
Ca khúc chủ đề: 明日がくるなら(Nếu ngày mai lại tới) - JUJU ft. JAY'ED






Lời ngỏ




"Dù cho ngực của em không còn lành lặn đi chăng nữa... Em vẫn là em, thế là đủ rồi."

"Em hứa sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ mãi mãi là Chie."

"Taro, em sẽ cố gắng... vậy nên anh đừng ở bệnh viện nữa"

"- Em đã nhờ Satomi tìm cho em một kênh truyền hình.
- Sao em lại làm chuyện này?
- Em muốn các cô gái trẻ biết họ rất có thể bị ung thư vú... Em cũng muốn những người đang bị bệnh có thể thấy em trên TV và sẽ chiến đấu với căn bệnh như em."

"- Hôm nay em làm những gì?
- Em sống"

 "Em sống" nghe như một câu nói hết sức giản đơn nhưng với Chie đây thực sự là một phép màu, cô chỉ ước sáng mai tỉnh dậy mình vẫn sống. Được sống quả là một điều kì diệu. 


Nội dung

Phim dựa trên câu chuyện có thật của Chie Nagashima, một phụ nữ mắc bệnh ung thư vú, và chồng của cô Taro Akasu. Chuyện về Chie cũng đã được Đài TBS dựng thành phim tư liệu vào năm 2007.

Vào ngày 5/4/2007, một cặp đôi tiến vào giáo đường cử hành hôn lễ. Thoạt nhìn, đó cũng chỉ là một cặp đôi hạnh phúc trong ngày trọng đại như bao người khác. Tuy nhiên, cô dâu lại đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư vú và chỉ còn có thể sống thêm một tháng nữa...
......................................

Gần đây tình cờ nghe lại bài hát chủ đề của bộ phim làm mình muốn xem lại . Hôm qua bỏ cả buổi tối để ngồi xem 

Nội dung phim cũng giống như những câu chuyện tình buồn thường thấy trong những bộ phim HQ nhưng nó khác ở chổ nội dung phim được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Nên khi xem phim ta cảm nhận được một sự gần gũi, rất chân thật nhưng cũng rất đơn giản không hoa mĩ. Tình yêu của hai nhân vật chính đến rất tình cờ. Rồi từ sự tình cờ ấy mà tình yêu nảy nở . Nhưng những điều vui , hạnh phúc thường rất ngắn nhân vật nữ chính Chie biết mình mắc căn bệnh ung thu . Cô quyết định chia tay người yêu nhưng cô không thể ngờ người yêu của cô là Taro khi biết cô bị bệnh vẫn luôn ở bên cạnh cô . Thậm chí anh còn không ngần ngại dùng hạnh phúc cả đời của mình để chăm sóc cô. Anh đã cầu hôn cô dù biết cô chỉ còn sống được một tháng. Nhưng chỉ có Taro mới hiểu được Chie quan trọng với anh đến mức nào. Cho dù Chie có ra sao đi nữa. Taro vẫn yêu Chie. Taro đã nói với Chie một câu:"Dù cho ngực của em không còn lành lặn đi chăng nữa... Em vẫn là em, thế là đủ rồi.". 

Đúng chỉ cần Chie vẫn mãi là Chie vui vẻ, cho dù thân thể của cô có thay  đổi thì đối với Taro Chie mãi là Chie là người con gái mà anh dành trọn cả trái tim yêu thương cô.

Chỉ cần có niềm tin mọi đau khổ rồi cũng sẽ qua. Hạnh phúc đôi khi rất khó nắm bắt nhưng nó sẽ không thể mất nếu ta có niềm tin,yêu chính mình, yêu cuộc sống, những người xung quanh mình. :x
Tự dưng lại nhớ đến câu này: "Nơi nào có sự sống nơi đó có hy vọng"

6 thg 10, 2011

.....:D

Hôm qua còn ở VN bây h đã ở Sin rồi. Cũng may là múi giờ của hai nước không chênh nhau mấy nên mình cũng không thấy trở ngại. Sáng nay ra ngoài đi dạo ở công viên gần nhà cậu . Cảm giác thức dậy sớm và đi bộ ở công viên rất là thoải mái, không khí trong lành dễ chịu. 

Công viên nằm giữa lòng các tòa cao ốc tạo nên một cảnh quang rất thoải mái , mọi người thức dậy tập dưỡng sinh rất đông. Mình tập một lát rồi phải về nhà. Trưa nay phải đi kiểm tra sức khỏe tới chiều nên chắc cũng không có thời gian mà đi tham quan đất nước Singapore rồi:))

Tâm trạng sáng nay là như thế . Dạo này ít có thời gian chỉ on được một chút .